Hệ liệt Thủ Tuế
Phan_19
Nhìn lại vẻ mặt châm chọc khinh miệt của Nam Cung Thần Võ, cô càng thêm ảo não.
“Ngủ đã chưa? Tiến sĩ Cao.” Anh còn cố ý hỏi.
cô không dám đáp, vừa lau miệng vừa vội vàng đi vào phòng nghiên cứu.
Nghiên cứu sinh và trợ lý ở phòng nghiên cứu nhìn cô cùng một người đàn ông cao gầy đẹp trai đi vào đều kinh ngạc không thôi, trong đó một nam nghiên cứu sinh còn cười chế nhạo:“Oa… Giáo sư, cô có người yêu đẹp trai như vậy từ bao giờ thế?”
Cao Lục giận dữ trừng mắt nhìn anh ta một cái, trách mắng:“Đừng nói lung tung, Michael, đây là tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung – Nam Cung tiên sinh……”
“À à, ra là ông chủ tập đoàn thuốc Nam Cung.” Michael trợn tròn hai mắt.
“Oa… Tôi cho rằng ông chủ tập đoàn là một lão già, không ngờ lại trẻ trung đẹp trai như vậy.” Trợ lý Susie tiến đến, không ngừng đánh giá Nam Cung Thần Võ.
“Giáo sư, thì ra cô lựa chọn đến tập đoàn Nam Cung làm cố vấn là có mục đích……” một nữ nghiên cứu sinh người phương Đông khác nháy mắt với cô.
cô vừa hoảng vừa xấu hổ, vội vàng hô to:“Được rồi được rồi, mọi người đừng bất lịch sự như vậy, Nam Cung tiên sinh tới để kiểm tra đo lường biểu đồ gene, mau chuẩn bị.”
Nam Cung Thần Võ thấy cô bị một đám học sinh và trợ lý trêu đùa không biết lớn nhỏ, lại càng khinh thường quyền uy của cô.
Người phụ nữ này vốn không quản lý được phòng nghiên cứu, không có dáng vẻ giáo sư gì hết.
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng thay đổi, khi bắt đầu kiểm tra đo lường, không khí thoải mái trong phòng nghiên cứu đột nhiên trở nên nghiêm túc. Mọi người thu hồi vẻ cười cợt, tập trung vào máy tính và dụng cụ thao tác. Dưới chỉ thị của Cao Lục, những thành viên vừa rồi còn bông đùa bỗng chốc trở thành một tổ vô cùng chuyên nghiệp.
Mà người khiến người ta chú ý nhất trong đó chính là Cao Lục.
cô là linh hồn của toàn đội, giờ phút này hoàn toàn không nhìn ra cô chính là cô gái ngu ngốc đi đường thì té ngã, đập đầu vào cửa, còn ngủ gà ngủ gật tới chảy nước miếng.
Cả người cô trở nên rực rỡ, thành thục ổn định, trở nên nhanh nhạy linh hoạt, cũng trở nên thông minh tự tin hơn…
“Biểu đồ lượng hóa gene lần trước làm xong chưa?” cô hỏi.
“Vâng, đã hoàn thành.”
“Vậy bản phân tích lão hóa gene người đâu?”
“Cũng đã ok.”
“Được, đưa biểu đồ vào file, bây giờ tôi muốn lấy mẫu một lần nữa.”
nói rõ xong, Cao Lục đi về phía anh, cầm kéo trong tay.
“Tôi phải lấy tóc của anh để phân tích ADN, rồi dùng chip trong máy tính của tôi quét một lượt. Đến lúc đó chúng ta sẽ có những số liệu cụ thể về tỉ lệ vật chất trong tế bào gene của anh.”
Anh gật đầu, ngồi xuống.
cô đến gần anh, cúi đầu cẩn thận cắt mấy sợi tóc.
“Phân tích biểu đồ sẽ mất vài tiếng, anh có thể chờ không?” cô vừa cắt vừa hỏi.
“Đương nhiên, hôm nay tôi muốn thấy kết quả phân tích.” Anh ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc nói.
“Thực ra người bình thường không cần phân tích cái này, chúng tôi chủ yếu phân tích biểu đồ xem tế bào có bị lão hóa hay không……”
“Tôi muốn biết chính là điều này.” Anh hừ lạnh.
“Anh mới hai mươi bảy tuổi, còn rất trẻ, sao lại lo lắng bị lão hóa?” cô chế nhạo anh.
“Tôi chỉ sợ tôi quá trẻ.” Anh nheo mắt lại, tự giễu.
“Phụt…” cô nhịn không được cười ra tiếng.“Nào có ai lo lắng cái này chứ?”
Anh trừng cô một cái.
cô vội ngậm miệng, đang định buông tay, lại mơ hồ cảm thấy thân thể anh hơi nóng, vì thế vươn tay trực sờ lên trán anh, ngạc nhiên nói:“Ơ? Nhiệt độ cơ thể anh hơi cao đó, tổng giám đốc.”
“Vậy sao?” Anh rùng mình, sắc mặt khẽ biến.
“Hình như vậy…… Anh bị cảm sao?” cô nói xong đột nhiên ghé sát vào, dùng chính trán cô chạm vào trán anh.
Anh ngẩn ngơ, lập tức dùng sức đẩy cô ra.“cô đang làm gì vậy?”
cô lùi về phía sau một bước, ngẩn ngơ nói:“Tôi? Tôi chỉ đang đo nhiệt độ cơ thể anh……”
“Có ai đo như vậy sao?” Anh tức giận nói.
“Nam Cung tiên sinh, anh đừng để ý, giáo sư của chúng tôi đều đo nhiệt độ cơ thể người khác như vậy.”
Susie cười ra tiếng.
“Đúng vậy. cô ấy không biết làm như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy đó là quấy rối.” Michael cười nói.
“Đấy không phải quấy rối. Trước kia mẹ tôi đều giúp tôi đo như vậy.” Cao Lục lập tức biện minh cho mình.
Nam Cung Thần Võ không vui đứng lên, trừng mắt nhìn cô.
“Về sau, không có sự cho phép của tôi không được tùy tiện chạm vào tôi.”
Cao Lục tức giận lắc đầu, nói:“Biết rồi, biết rồi, sau này sẽ không chạm vào anh nữa.” Thối, người anh cũng đâu phải nạm vàng mạ bạc, sao lại sợ người ta chạm vào?
cô ở trong lòng nhắc đi nhắc lại, xoay người nói:“Michael, giúp anh ấy đo nhiệt độ cơ thể.”
Michael cầm nhiệt kế đến, Nam Cung Thần Võ lại cầm lấy nhiệt kế, lạnh mặt nói:“Tôi tự đo.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy vị thiếu gia này cá tính thật sự là cổ quái cao ngạo.
Nam Cung Thần Võ tự đo xong, phát hiện nhiệt độ cơ thể mình là ba mươi tám độ chín, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên cứng lại, lập tức lấy đầu ngón tay ấn lên mạch ở cổ tay. Nhưng vào lúc này, trái tim anh lại nhói lên, đau đến mức anh hừ nhẹ một tiếng, ngã ngồi xuống ghế tựa.
“Tổng giám đốc.” Cao Lục phát hoảng vội hô.
“Tôi không sao…… A..” Anh mới nói mấy chữ, xoay người đã thấy đau đớn càng mãnh liệt hơn đột nhiên ập đến trái tim anh, anh đau đớn ôm ngực, đổ sấp về phía trước.
“A?” Cao Lục vội vàng đỡ lấy anh, kinh ngạc khẽ kêu:“Anh làm sao vậy?”
Anh hoảng sợ mở to mắt, cả người run rẩy.
Đây là…… tình huống này chẳng lẽ là…… chẳng lẽ là……
“Ôi trời. Anh ấy không ổn, Susie, mau gọi xe cứu thương.” Cao Lục quay đầu quát.
“không…… Khốc Khắc…… Gọi anh ta……” Anh đau đớn nói, run tay rút di động ra.
Cao Lục cầm lấy di động, vội gọi cho Khốc Khắc. không đến một phút, Khốc Khắc ở lại trông xe đã lao vào như tên bắn. Vừa thấy Nam Cung Thần Võ cuộn tròn ngã xuống đất, sắc mặt chợt thay đổi.
“Thiếu gia…” Khốc Khắc đi về phía anh, hoảng sợ gầm nhẹ.
“Khốc…… Khắc…… Đưa tôi…… đi…… Mau……” Nam Cung Thần Võ đau đến trắng bệch cả mặt, mồ hôi ròng ròng, yếu ớt nói.
“Vâng.” Khốc Khắc cũng run sợ, khiêng anh lên.
“Đợi chút, anh ấy như thế phải đưa đi bệnh viện…” Cao Lục vội la lên.
“không cần.” Khốc Khắc lạnh lùng bỏ lại những lời này, lo lắng lao ra khỏi phòng nghiên cứu.
Cao Lục và những người khác đều hóa đá tại chỗ, ngẩn cả người.
“Giáo sư, tên kia có bệnh à?” Michael thì thào hỏi.
“Anh ta nhìn như sắp chết……” Susie cũng bổ sung một câu.
Cao Lục càng nghĩ càng bất an, vì thế cầm túi xách, quyết định cũng về tập đoàn nhìn xem.
Nam Cung Thần Võ tuy rằng không phải người tốt, nhưng cô cũng không hy vọng anh còn trẻ đã chết yểu.
Cao Lục liên tục hai ngày không thấy Nam Cung Thần Võ, nói thực cô có chút lo lắng.
Chương 5.1
Editor: đỗ đỗ béo
Betor: mèomỡ
Ngày đó cô tìm về tập đoàn thuốc, lại không thấy Nam Cung Thần Võ, không ai biết anh ta và Khốc Khắc đi đâu, dường như cũng không để ý chút nào đến sự biến mất của hai người họ. Nhân viên phòng nghiên cứu vẫn làm việc, vẫn thí nghiệm, không ai hưởng ứng hoặc giải thích cho nghi ngờ và hoang mang của cô.
Hỏi tiến sĩ trong trung tâm nghiên cứu, bọn họ chỉ nhàn nhạt nói cho cô, Nam Cung Thần Võ thường xuyên không ở đây, không có gì phải tò mò, hơn nữa cho dù anh không ở đây, mọi người vẫn chuyên tâm làm việc.
thật ra cô cũng biết, Nam Cung Thần Võ không ở đây ngược lại cô càng thoải mái, nhưng hôm đó dáng vẻ anh vội vàng rời đi luôn làm người ta lo lắng.
Thằng nhóc kia chẳng lẽ bị bệnh nằm viện rồi sao?
cô ngồi trước bàn mình, nhìn báo cáo biểu đồ gene làm cho anh, lông mày dần nhíu lại.
Biểu đồ gene của Nam Cung Thần Võ biến đổi rất lớn, liên tục đo vài lần mới xuất hiện biểu đồ hai mươi bảy tuổi bình thường. Michael làm đến phát mệt, luôn miệng hô máy tính hỏng rồi, nhưng cô lại cảm thấy, có lẽ tế bào của Nam Cung Thần Võ có chút vấn đề.
Nhưng trị số đo lường tế bào lại trẻ hơn tuổi, đây là vấn đề gì? Có lẽ Nam Cung Thần Võ chăm sóc cơ thể rất tốt……
Chẳng lẽ người chăm sóc cơ thể rất tốt, sẽ đau đến mức như sắp bị sốc sao?
cô càng nghĩ càng lo, cũng càng nghĩ càng thấy lạ.
Chẳng lẽ là…… Bộ dụng cụ bắn laser kia đã ảnh hưởng gì đến anh sao?
Nhưng càng kỳ lạ hơn là nội bộ tập đoàn thuốc không hề truyền ra bất cứ tin tức anh không khỏe nào, tất cả thoạt nhìn đều rất bình thường, mọi người vẫn làm chuyện của mình, không hề có động tĩnh gì.
Cả một ngày, cô đều bất an, đến tận lúc tan làm, cô vẫn cân nhắc có nên đưa bản báo cáo biểu đồ gene này cho thư ký Hàn Đan chuyển đến Nam Cung Thần Võ hay không, tiện hỏi thăm chút tình hình của anh ta.
Nhưng do dự rất lâu, cuối cùng vẫn bỏ cuộc, tùy tiện hỏi đông hỏi tây, làm không tốt lại chọc vị đại thiếu kia gia mất hứng. Bản báo cáo này sẽ chờ khi nào anh ta xuất hiện rồi đưa cho anh là được rồi.
Dù sao, có lẽ anh ta cũng không sao, chỉ có cô lo lắng vớ vẩn thôi.
Tâm trạng hơi thả lỏng, cô mới giật mình nhận ra là đã muộn, vì thế lấy cặp da vội vàng ra khỏi tầng hai bộ phận nghiên cứu.
đi đến đại sảnh, bước ra thang máy, vừa ngẩng đầu, cô không khỏi ngẩn ra.
Cậu bé kia lại đang đứng trước mắt cô.
Hai tay cậu bé cắm trong túi, khuôn mặt nhỏ đen kịt, nhìn cô chằm chằm.
“Ồ, bé con, chúng ta lại gặp nhau rồi.” cô cười chào hỏi.
Nhưng cậu bé đáp lại cô bằng đôi mắt trợn trắng, chẳng nói gì, vòng qua cô, đi thẳng vào thang máy.
“A, chờ một chút, bé con……” cô vội vã xoay người giữ cửa thang máy.
“Anh của cháu không sao chứ?” cô hỏi.
Lông mày của cậu bé nhíu lại, khẩu khí rất kém:“cô hỏi cái này làm gì?”
“Hôm đó anh ta đột nhiên ngã trong phòng nghiên cứu của cô, nhìn có vẻ rất không ổn…… Anh ta có đến bệnh viện không?” cô lại hỏi.
“Chuyện này liên quan gì đến cô?” Cậu bé hừ lạnh.
Thái độ của tiểu quỷ này không tốt nhé. Còn nhỏ đã không biết lễ phép, lớn lên chắc chắn sẽ giống ông anh trai nó.
cô âm thầm lẩm bẩm, lập tức nói:“cô chỉ lo tế bào của anh ấy có vấn đề, anh ta ở phòng nghiên cứu của cô làm một đợt kiểm tra……”
“Kiểm tra biểu đồ gene xong rồi sao? Có vấn đề gì?” Khuôn mặt nhỏ của cậu bé hơi thay đổi.
Ơ? Cậu bé này sao biết anh mình làm kiểm tra biểu đồ gene? Chẳng lẽ Nam Cung Thần Võ nói cho em anh ta biết?
cô hơi sửng sốt, cậu bé lại giục:“nói đi. Có vấn đề gì?”
“Chính là hơi kỳ lạ……” cô còn chưa nói xong, cậu bé đã lập tức cắt lời cô.
“Báo cáo đâu?”
“Báo cáo? Báo cáo ở trong cặp da của cô.” cô nói.
“Để tôi xem.” Cậu vươn tay.
Cuối cùng cô không kìm chế được, trực tiếp đập vào cái tay nhỏ bé của cậu, nói:“Trẻ con thì đọc báo cáo gì, cháu xem không hiểu đâu.”
Cậu bé ngớ ra.
“Chờ anh cháu trở lại, cô sẽ trực tiếp đưa cho anh ta.”
“Trong thời gian ngắn anh ấy sẽ không về đâu.” Cậu bé hừ nói.
“Hả? Vì sao? Chẳng lẽ anh ta thực sự bị bệnh?” cô kinh hãi.
“Anh ấy không sao, chỉ là bận nhiều việc, xuất ngoại rồi.”
“Xuất ngoại?” cô kinh ngạc mãi. Còn có thể xuất ngoại? nói như vậy, Nam Cung Thần Võ thực sự rất khỏe ? không bệnh?
“Đúng, anh ấy xuất ngoại, cho nên tôi xem báo cáo cho anh ấy là được, đưa tôi đi.” Cậu bước tới một bước, lại vươn tay.
cô bật cười ha hả, chẳng những không đưa cho cậu, ngược lại còn vò rối tóc cậu, nói:“Thằng tiểu quỷ này, đừng làm loạn, không nên đi loanh quanh vào lúc muộn thế này, mau về nhà đi thôi.”
Cậu không vui bắt lấy cổ tay cô, lạnh lùng gạt bỏ:“Này, không được sự cho phép của tôi, không được tùy tiện chạm vào tôi.”
cô bị hành động và khẩu khí như ông cụ non của cậu làm cho ngẩn ngơ, nhưng lại lập tức cười to ra tiếng.
“Phụt…… Ha ha…… Quả nhiên là anh em, hai người lại còn nói y hệt nhau…… Ai… nhưng nhìn kỹ, cháu và anh cháu thật đúng là có vẻ giống nhau……” cô vừa nói vừa nhìn mặt cậu.
Khuôn mặt nhỏ của cậu giật một cái, hất bỏ tay cô ra, tức giận quát:“Đừng có nói lung tung.”
“Này, anh em giống nhau là chuyện bình thường, tức cái gì?” cô hé miệng cười cười, tiếp theo xoay người đi ra cửa lớn.“Được rồi, cô đói rồi, muốn đi mua ít đồ ăn, không tám chuyện với cháu nữa, bye…”
“Đợi chút, Cao Lục……” Cậu bé đuổi theo ra thang máy.
Nghe thấy cậu gọi thẳng tên cô, cô có chút không vui quay đầu chỉ ra chỗ sai:“Cháu nên gọi là cô, tiểu quỷ.”
“cô cũng đừng gọi tôi là tiểu quỷ.” Anh đuổi kịp cô, đi ra cửa lớn cao ốc văn phòng.
“Nếu không cháu tên là gì?” cô liếc nhìn anh.
“Tiểu Võ.”
“Tiểu Võ? A… anh cháu tên Thần Võ, cháu là Tiểu Võ.” cô đi đến bãi đỗ xe, phát hiện ra cậu cũng đi theo, không khỏi ngạc nhiên nói:“Cháu đi theo cô làm gì? Tiểu Võ.”
“Tôi cũng đói bụng, cô đưa tôi đi ăn tối.”
“Hả? Vì sao cô phải chở cháu đi ăn? Cháu có thể về nhà ăn mà.” cô sửng sốt.
“Hôm nay tôi muốn ăn bên ngoài.”
“Vậy…… Nên bảo người nhà cháu đưa cháu đi ăn……”
“Đừng lải nhải được không? Tôi có thể mời.” Anh lườm cô.
“Cháu mời? Cháu có tiền sao?” cô suýt chút nữa thì cười ngất, một tiểu quỷ bảy tuổi nói muốn mời khách, ha…
Anh lấy từ trong túi ra một cái ví da, ném cho cô.
cô đón được, tò mò mở ra nhìn, bên trong lại có một đống tiền mặt.
“Oa… một đứa trẻ như cháu sao lại mang trên người nhiều tiền như vậy?” cô kinh hãi hô.
Cậu không đáp lại nói:“Tôi đã cả ngày chưa ăn gì, cô cùng tôi đi ăn, tiện nói cho tôi biết của tôi…… không, là tình hình biểu đồ gene của anh tôi.”
“Nhưng mà……” Chở thằng bé ra ngoài ăn tức là còn phải đưa thằng bé về nhà nữa đúng không? thật phiền nha.
“Nhanh chút, rất lạnh đấy.” Khuôn mặt nhỏ của cậu nhăn lại thúc giục.
cô chịu, đành phải đến chỗ để xe, mở cửa xe, để cậu lên xe, cũng trả ví lại cho cậu.
“Cháu cất ví kỹ đi, về sau đừng mang theo người nhiều tiền như vậy, rất nguy hiểm, chờ lát nữa cô trả tiền cho, biết chưa?” cô khởi động xe, nói với cậu.
“Chắc không? Tôi muốn ăn gì cũng được sao?” Anh nhìn cô chăm chú.
“Đương nhiên.”
“cô đừng hối hận đấy.” Cậu nói xong khóe miệng xấu xa giương lên.
“Yên tâm, mời thì có gì phải hối hận, chúng ta đi thôi.” cô cười cười, lái xe ra khỏi tập đoàn thuốc Nam Cung, đi vào nội thành.
Chương 5.2
Editor: đỗ đỗ béo
Betor: mèomỡ
Cao Lục hối hận.
Hối hận nói câu mời khách ngu xuẩn này.
Nhóc con đáng chết kia lại dẫn cô đến một nhà hàng đắt nhất trong thành phố, vừa vào cửa cô đã cảm thấy dấu hiệu không ổn, nhìn giá tiền trên thực đơn cao đến mức làm người ta rớt cằm liền há hốc mồm.
Ăn một bữa này tốn mất một tuần tiền lương của cô……
Mẹ ơi. Thế này ai mà ăn ngon được chứ?
Tiểu quỷ này căn bản là cố ý. Đáng ghét!!!
Nam Cung Thần Võ đắc ý ngồi nhìn Cao Lục đối diện anh mặt xanh mét kinh ngạc đờ ra, đột nhiên cảm thấy tâm trạng cực tốt, những buồn bực oán hận đau khổ và tra tấn rối rắm hai ngày gần đây đột nhiên giảm đi rất nhiều.
Cũng hơi thả lỏng rồi.
Ngày đó, lúc anh đau đớn khóc thét biến trở về thân hình bảy tuổi, anh dường như phát điên.
Chỉ có sáu ngày.
Anh trở lại tuổi hai mươi bảy chỉ được sáu ngày ngắn ngủn, nhanh đến mức anh còn chưa hoàn toàn quen với cơ thể trưởng thành, đã hoàn đồng lại thành một đứa trẻ bảy tuổi.
Trong nháy mắt kia, anh vừa tức vừa hận, vừa sợ vừa e ngại. Đêm hôm đó, anh điên lên lao vào phòng thí nghiệm, muốn dùng ánh sáng của bộ dụng cụ kia quét bắn vào anh một lần nữa, nhưng dù anh có thao tác thế nào cũng không dùng được.
Anh tức giận suýt chút nữa đã đập tan bộ dụng cụ kia, nhưng Khốc Khắc ngăn anh lại, cũng buộc anh về nhà.
“Đừng nóng vội, thiếu gia, anh có thể lớn lên, chứng tỏ bộ dụng cụ còn có thể dùng được, đập vỡ nó thì thật sự chẳng còn gì nữa.”
Khốc Khắc đã gọi lý trí của anh trở về, nhưng anh vẫn cần một ngày một đêm để bình ổn sự không cam lòng và cơn tức giận trong ngực.
Đúng, anh không nên rối loạn, lần này đã có thể lớn lên, vậy… chỉ cần theo quá trình này tìm ra mấu chốt là được.
Anh nhất định sẽ tìm được, không thể không tìm được.
Vì thế, đêm nay anh thừa dịp mọi người đều tan tầm, phòng nghiên cứu cũng trống hoắc, một mình vào phòng thí nghiệm muốn phân tích các số liệu kiểm tra cơ thể anh trong sáu ngày này, đúng lúc gặp Cao Lục ngay trước thang máy.
nói thật, anh thực sự không muốn gặp cô, càng không có lòng để ý đến cô, nhưng cô nói biểu đồ gene của anh có chút vấn đề, khiến anh tò mò.
sẽ có vấn đề gì? Anh vội vã muốn biết, nhưng cô lại không cho anh xem.
cô gái này còn coi anh như một thằng nhóc, cho rằng không hiểu gì.
Tốt, cô đã xem nhẹ anh, lại tự cho mình là “cô”, vậy anh cũng nhân cơ hội chỉnh cô.
“Này, Tiểu Võ…… Cháu thực sự muốn ăn cái này à?” Cao Lục lấy thực đơn che miệng, hạ giọng, một mặt khó xử nhìn cậu chăm chú, cố ý dùng tiếng Trung bồi bàn nghe không hiểu hỏi.
“Đúng vậy, tôi muốn ăn cái này.” Anh thầm buồn cười, chỉ vào món đắt nhất. Anh tin mặt cô nhất định sẽ biến thành màu xanh giống tên cô.
Cao Lục ngẩn ngơ, mặt thực sự tái đi.
“Phần ăn này cháu ăn không hết.” cô nhắc nhở.
“Ăn không hết thì thôi.” Anh nhún vai.
“Hả?” cô trợn mắt, tức giận. Nhóc con lãng phí.
“Sao vậy? cô không có đủ tiền sao? Nếu cô không trả nổi, vậy để tôi mời cô là được rồi.” Anh cố ý lấy ví ra, nói to bằng tiếng Anh.
cô hoảng hốt, mất mặt nhìn những ánh mắt từ bốn phía xung quanh bắn tới, lại ngẩng đầu nhìn bồi bàn vẻ mặt kỳ dị đứng bên, vội la lên:“Cháu cháu cháu…… đang nói linh tinh gì thế? Ai nói cô không trả nổi ? cô…… Có thẻ tín dụng……”
“À, vậy là tốt rồi, cô cũng chọn món nhanh lên. Tôi đói rồi.” Anh cười trộm trong lòng.
cô đành phải ảo não chỉ vào món có giá thấp nhất, tim lặng lẽ chảy máu, cũng bí mật mắng nhà hàng cao cấp này vì sao không giới hạn trẻ con vào.
Sau khi món ăn được đưa lên, cô đau lòng suýt nữa ăn không vào, nhà hàng Michelin mấy sao gì chứ, trong ý nghĩ của cô, còn thua xa một bát mỳ ăn liền từ Đài Loan.
Nhưng Nam Cung Thần Võ ăn rất ngon, có thể là vì tâm trạng tốt hơn nhiều, dạ dày trống không hai ngày cũng thức tỉnh, có thức ăn ngon lót bụng, tinh thần cũng phấn chấn hơn không ít.
Đương nhiên, nhìn biểu cảm như bị ăn cướp của Cao Lục, anh càng thấy thú vị hơn.
không biết sao, gần đây bắt nạt cô dường như thành niềm vui thú duy nhất của anh.
Cao Lục luôn luôn trừng mắt nhìn cậu, vốn còn đầy bụng oán giận, nhưng mà, cô đột nhiên phát hiện ra tướng ăn của cậu rất tao nhã, cách cầm dao nĩa đúng chuẩn, cùng tư thế cắt thịt vô cùng hợp lễ nghi, hoàn toàn không giống đứa trẻ bảy tuổi.
Quả nhiên thiếu gia nhà có tiền khác hẳn một đứa trẻ bình thường.
Nhưng…… Có khi Tiểu Võ này thật sự trưởng thành quá sớm, giọng điệu nói chuyện, biểu cảm, động tác…… Đều khiến người ta có ảo giác cậu thật sự là một người lớn……
cô vừa há to miệng cắn thịt, vừa ngạc nhiên nghĩ.
“cô nói, của tôi…… Biểu đồ gene của anh tôi có vấn đề gì sao?” Nam Cung Thần Võ cố gắng làm như lơ đãng dẫn vào chủ đề.
“Hả?” cô lấy lại tinh thần, mới nói:“Biểu đồ gene của tổng giám đốc? nói có vấn đề cũng không hẳn, chính là vài lần phân tích gene, số liệu biểu đồ xuất hiện đều rất trẻ.”
“Rất trẻ?” Lông mày anh nhíu lại.
“Ừ, căn cứ theo máy tính phân tích, có khi sẽ hiện ra biểu đồ dưới mười tuổi, hơn nữa có vài lần, Michael ở phòng nghiên cứu còn nói máy tính hỏng rồi, nhưng tôi đoán có thể là do lần đấy anh cháu bị tia laser ở bộ dụng kia chiếu vào, tế bào bị ảnh hưởng……” cô trầm tư.
Dưới mười tuổi…… Lòng anh trầm xuống, đột nhiên không còn khẩu vị nữa.
Cho nên, trước mắt trạng thái tế bào của anh rất không ổn định sao?
“Nhưng đây chỉ là suy đoán của cô, về sau vẫn xuất hiện biểu đồ hai mươi bảy tuổi như bình thường, cho nên cô muốn in biểu đồ ra cho anh ấy xem.”
“Biểu đồ dưới mười tuổi cô còn giữ không?” Anh vội hỏi.
“Có, cô còn để trong máy tính ở phòng nghiên cứu……” cô gật gật đầu.
“Chờ chút rồi đi lấy đưa tôi xem, có lẽ có thế tìm được ít manh mối từ đấy.” Giọng anh run sợ nói.
cô đang định gật đầu tiếp, bỗng chốc kinh ngạc sửng sốt.
Đợi chút, cô đang làm gì đây? Đối diện cô là một tiểu quỷ bảy tuổi đấy. Sao cô lại nói nghiêm túc với thằng bé chuyện đồ phổ được chứ?
“Đưa cháu xem cái gì? Cháu xem không hiểu…… Ha… Chắc cô đã mệt đến hồ đồ rồi, lại đi thảo luận chuyện này với cháu.” cô nói xong còn làm ra vẻ xem thường.
“cô đừng có khinh người, ai nói tôi không hiểu? Từ nhỏ tôi đã là thiên tài y học, anh tôi còn thường xuyên lấy một vài số liệu đưa tôi phân tích.” Khuôn mặt nhỏ của anh trầm xuống, lạnh lùng kháng nghị.
“thật hay giả vậy? Cháu…… Là thiên tài y học” cô không khỏi ngạc nhiên.
“Hừ, đương nhiên là thật, nói không chừng đi kiểm tra chỉ số thông minh, tôi còn thông minh hơn cô.” Anh cười lạnh.
Oa… Tiểu quỷ này lại dám kiêu ngạo như vậy, còn nụ cười lạnh hoàn toàn không hợp tuổi kia nữa.
“Trẻ con đừng cười như vậy, có thể xin cháu cười hồn nhiên một chút được không?” cô không vui nói.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian